Sau khi kết thúc tiệc liên hoan, bọn học trò đứa nào về nhà đứa đó hết cả rồi, một mình trong nhà, cô Trâm suy nghĩ rất nhiều về tính cách của Toàn. Cô không hề giận nó không đến nhà cô dự tiệc vì cô biết tính tình nó như thế nào rồi. Chợt có một ông nhân viên bưu điện đến trước cổng nhà cô, bấm còi xe báo hiệu rồi thảy vào trong sân nhà cô một lá thư.
Cô Trâm bước ra sân, nhặt thư lên thì thấy thư được gửi từ một địa chỉ rất quen thuộc với cô, đó là gia đình chồng cô ở phường Thống Nhất, Thành phố Biên Hòa. Cô Trâm mở thư ra xem xong, cô rất bình tĩnh xé lá thư ra làm nhiều mảnh bỏ vào sọt rác trước nhà rồi đi vào nhà. Cô không giận dữ nhưng lại rất đau buồn vì tình đời đen bạc. Trong thư, chồng cô hăm dọa là nếu hết năm nay, cô không xin chuyển trường về Biên Hòa thì hắn sẽ kiên quyết gửi đơn ra tòa án xin ly dị dù cho cô đồng ý hay không đi nữa. Cô mệt mỏi vào giường nằm, suy nghĩ miên man rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết…