Bây giờ, tuy mới khoảng 9 giờ nhưng trời rất nắng và oi bức, đi một lèo gần 70 cây số như thế này quả cũng rất là phê. Qua trụ sở Ban giám đốc Nông trường, gặp ngỏ hẽm đầu tiên bên phải, chạy vào khoảng 30m, ngó thấy một căn nhà mái tôn có cổng rào màu xanh là nhà cô Tình. Sau khi móc túi lấy 30.000Đ trả tiền xe ôm, Lợi đứng tần ngần trước cánh cổng sơn xanh đóng kín im ỉm và thầm nghĩ chẳng biết có phải nhà này không ta? Nếu như không phải thì toi công mà nếu là đúng mà cô Tình đi vắng thì cũng chết ươn chết dở. Lợi cất tiếng gọi đến lần thứ ba thì từ trong nhà có một người phụ nữ trong bộ quần áo bằng vải thun đen đon đả đi ra. Tuy chưa thấy được mặt nhưng Lợi đã nghe tiếng cười giòn tan của cô Tình: