– Dậy đi Thành. Đã gần 10 giờ rồi. Dậy còn ăn sáng rồi học tiếng Ba Lan nữa.
Một lúc sau chị Hiền lại đánh thức tôi một lần nữa, vẫn bằng bàn tay mềm mại xoa vào má tôi. Tôi kháng cự.
– Không học đâu. Em ngủ tiếp đây. Chị muốn làm gì thì làm.
Nói xong, tôi xoay người nằm úp người xuống giường ngủ tiếp. Tính tôi khi ngủ thường không mặc chút quần áo nào trên người vì ở Việt Nam ban đêm rất nóng, phòng của tôi không có cửa sổ, còn mái thì là mái tôn sắt lót một lớp giấy các tông mỏng. Sáng nay cũng vậy. Thấy chị Hiền ngồi bên cạnh và nghĩ là có thể chị sẽ giật chăn bắt tôi dậy như bố tôi thường làm, tôi thấy ngượng cho nên nằm sấp xuống để đề phòng. Nhắm mắt nằm cố, tôi tò mò suy đoán không hiểu chị Hiền sẽ làm cách nào để bắt tôi dậy, hay là sẽ bỏ cuộc như mẹ tôi thôi.