Long đóng cửa lại tủm tỉm cười bước đến bên mẹ vợ của nó. Long tỏ ra rất tự nhiên cầm lấy chiếc áo phông trên tay bà Linh vứt vào một góc rồi cầm tay bà ngồi xuống giường. Bà Linh như con robot, bà chẳng biết nói gì, cũng chẳng phản ứng gì khi để cho Long cầm tay như người yêu kéo ngồi xuống giường.
– Tú bảo con đến. Mẹ đừng trách nó nhé! – Giọng Long nhẹ nhàng bên tai bà Linh
– Thì ra là hai đứa sắp đặt hết à? – bà Linh quay về phía Long nói