Con bé hình như đã quên chuyện đêm qua rồi thì phải, hoặc ít nhất là nó cũng không nỡ mang tôi ra kết tội trong lúc tôi “thập tử nhất sinh” như thế này nên nó nhiệt tình xoa hai thái dương cho tôi, chừng mươi phút không chịu được mùi nước mắm từ tay nó tôi đành bảo: Thôi! Anh đỡ nhiều rồi, cảm ơn em!