Rõ ràng Bích cũng muốn tôi tránh mặt mẹ. Tôi quay người ngoan ngoãn bước ra khỏi bếp trong sự bất lực. Một lúc sau Bích cầm cốc phê lên đưa cho tôi và tôi khẽ hỏi nàng:
– “Căng thế à?” – “Ừ, mẹ đang hối hận. Không đùa được đâu, mẹ khóc đấy. Tạm thời anh cứ tránh mặt đi đã vì bà đang ngại không dám nhìn anh.” – “Ừ anh biết rồi. Em không thuyết phục được à?” – “Em đang cố đây, nhưng có vẻ khó đấy. Để xem thế nào đã, nếu không được thì lát vợ chồng mình lên thành phố luôn.” – “Đang vui… vậy mà…”