Tôi từ từ đứng lên, thẳng trước mặt chị là cái của nợ của tôi và tôi vờ như không biết cái của nợ đang phồng to trong lớp vải quần, chị đỏ mặt hơn, vội quay mặt đi, và nói với giọng vội vàng, gấp gáp:
– Thôi, chị không đọc tin nhắn của anh em nữa, em đi ra đi, để mai chị đọc tiếp cũng được.
Thấy chị như thế, tôi càng hứng, tôi ghẹo chị, bước xoay người theo hướng chị quay mặt, lại phô bày cái của nợ thậm chí còn phồng to hơn trước ngay hướng mặt chị, tôi ngây thơ nói…
– Không, tin nhắn này của anh quan trọng lắm, chị đọc ngay đi…