– “Thằng Ken đâu hả mẹ?” – “Nó về từ sáng sớm vì phải về nhà bố mẹ nó cách đây tận hơn 100 cây.” – “Đêm qua vui quá mẹ nhỉ?” – “Con vào bếp mẹ nói cái này…”
Không hiểu có chuyện gì mà mẹ lại bảo Bích vào bếp nói chuyện. Phải chăng mẹ hối hận chuyện đêm qua? Tôi tò mò muốn biết mẹ và Bích nói chuyện gì nên lẳng lặng ra khỏi phòng. Tôi đi rón rén xuống bếp và đứng ngoài cửa nghe lén hai người đang nói chuyện bên trong. Đầu tiên là giọng nói của Bích:
– “Mẹ đừng nghĩ nhiều làm gì cho mệt người vì dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Mà con thấy cả nhà đều vui vẻ thì sao mẹ phải buồn nhỉ?”
Giọng mẹ tôi trầm lắng trả lời Bích:
– “Chuyện xảy ra có thể đêm qua do mẹ say quá nên không còn tỉnh táo. Mẹ mong con và thằng Tùng đừng bao giờ làm như vậy nữa và cũng đừng bao giờ nhắc lại chuyện đó. Mẹ xấu hổ kinh khủng con có biết không?” – “Có gì mà phải xấu hổ? Con với anh Tùng có nghĩ gì đâu mà mẹ phải dằn vặt lương tâm nhỉ?” – “Sao lại không dằn vặt được cơ chứ? Loạn luân mà con bảo chuyện bình thường được à?” – “Loạn luân thì có sao đâu nhỉ? Bọn con có nói cho ai biết đâu mà phải sợ. Chỉ là tình dục thôi mà, miễn sao cả nhà mình thấy vui và sung sướng là được.” – “Con nói thế mà nghe được à? Loạn luân mà con bảo không có gì? Mẹ áy náy suốt từ đêm qua tới giờ. Thậm chí giờ mẹ còn không dám nhìn mặt thằng Tùng đây này.” – “Mẹ cứ nghĩ thoáng lên thì sẽ không còn áy náy đâu. Chứ mẹ cứ coi loạn luân là có tội thì mẹ sẽ dằn vặt suốt đời. Con thấy loạn luân cũng chẳng có gì là ghê gớm cả. Nhìn anh Tùng làm chuyện ấy với mẹ mà còn cũng rạo rực hết người.” – “Đừng nhắc chuyện đó nữa con. Thôi rửa bát xong ăn trưa rồi hai đứa lên thành phố đi. Mẹ muốn một mình lúc này.”