Tôi nói mà nhìn xoáy vô bộ ngực phập phồng của cô như thách thức. Cô có vẻ lảng đi, tôi mượn dịp phóng lời : cô mặc áo nịt màu hồng nên nhìn đâu tôi cũng lẫn lộn, chả hiểu màu hồng nào là thực, màu hồng nào là giả vì da cô cũng hồng chẳng kém màu áo lót.
Tôi cố dùng chữ áo lót để rạch ròi đánh mạnh tâm tư cô. Quả cô hồng mặt lên nhưng vẫn chống chế : gớm anh tả nghe rát rạt y như thiệt. May mà anh mới thoáng thấy đã giàu trí tưởng tượng, nếu ai hớ hênh hơn chắc là anh có thể viết nguyên một pho truyện để tán tỉnh khen vùi.