Nó xị cái mặt ra trông đến là thương nhưng tôi vẫn tỉnh bơ mà đọc báo. Nó vứt uỵch cái ba lô xuống bàn, mặt hầm hầm rồi bảo:
– Nhớ cái mặt đấy!
– Ô mặt tớ thì lúc nào chẳng nhớ… he he…
Tôi nhăn nhở khiến nó càng tức hơn. Nó lấy giấy ra vẽ vé rồi phân tích các kiểu mà vẫn không được, có lẽ nó không biết về cái này thật.
Tôi lần mò đến rồi nói:
– Không làm được hả? Có cần giúp không?
Nó vẫn hằm hằm cái mặt rồi nói:
– Không cần, tự làm được.