– Thành hư quá. – Rồi chị nghiêm mặt lại.
– Từ nay trở đi mỗi khi Thành nói gì phải thêm vào câu Thưa Cô, nghe rõ chưa?
Chẳng hiểu sao tôi lại gật đầu.
– Vâng, thưa cô.
Chị Hiền cười thích thú:
– Bây giờ thì bước xuống giường.
Tôi tóm chăn lại quấn quanh người. Lúc đứng xuống đất tôi vờ vô ý ẩy mạnh vào người chị Hiền làm chị ấy loạng choạng suýt ngã. Chị cao giọng:
– À, Thành dám vô lễ với cô giáo à? Quỳ xuống.