Thấy Đạt còn lớ ngớ chưa hiểu kịp, Quỳnh chen vào nói ngay :
– Anh Mạnh ngày xưa cùng đi chung một chuyến tàu với gia đình em rời Việt Nam.
Đạt à một tiếng rồi bắt chuyện :
– Anh Mạnh đi đâu mà lại lạc vô gian hàng bán đồ trẻ em vậy?
Mạnh trả lời thật thà :
– Tôi định kiếm một bộ nào đẹp đẹp cho đứa bé một tuổi