Bé Trang cúp máy, sao mà hên quá vậy? Mới bơi được mấy bữa mà phải chuyển giáo viên là sao? Haizzz, bé Trang học bài rồi… học bài… học bài?!!! Chết tía, mai kiểm tra 15 phút Sinh, hẻo rồi. Tui đứng phắt dậy nhảy vô bàn ngồi học…

Sáng 6h, má réo. Quyến luyến từ biệt cái giường yêu quý, tui dậy, đánh răng rửa mặt. Đang đánh thì thấy con thằn lằn ở đâu chạy ra, láo, thấy ông ở đây mà dám nhảy ra à? Tui cung tay, dộng “Ầm!!!” 1 phát, chắc mẩm kì này nó tử ẹo… nhưng không, nó né được. Thôi thì tha cho nó, rút tay lại, tui thấy nhói nhói, tay chảy máu rồi, chảy máu rồi. Ậu mợ nó, sao kì vậy, ngó lại thấy có cái móc sắt ngay đó…
Chạy xuống băng bó, máu chảy từa lưa. Đau vãi đếu. Xong tui xách xe chạy tới trường, đang chạy thì…
Bụp!!!
Tiếng bụp ai oán. Tui cảm thấy có 1 luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng mình. Từ từ nhìn xuống… bể cmn cái bánh xe sau. Ệt… sao hên quá vậy… đúng là làm nhiều chuyện ác có khác, chắc bữa nay tu thôi… Đẩy một đoạn thì có tiệm sửa xe, tui gửi vô đó sửa rồi nhảy lên chiếc hăng cải chạy hết tốc lục tới trường. Đang chạy thì thấy Vi em, ôi trời còn thương mình…
– Chạy đi đâu mà gấp dữa vậy T? – Vi hỏi.
– Đi… đi học… chứ… đâu, xe hư… – tui hổn hển.
– Ừ, hình như Vi cũng đang định đi tới trường nè, có ai muốn quá giang hông? – Vi tinh nghịch.
– He he, có người đẹp chở thì ngu sao không đi.
– Ừ, vịn chặt, Vi đi nhanh lắm á…
Nhanh con mợ gì mà nhanh chạy đạp điện gì mà còn thua tui đi xe đạp.
Đang đi thì gặp thằng Quý, oan gia ngõ cụt cmnr. Anh chả nhìn tui bằng 2 con mắt hình viên đạn rồi tăng ga, đạp xe đi thẳng, không thèm chào Vi em luôn. Ôi đệt… chuyến này tui mềm xương với nó. Vi em thì đơ luôn khi thấy thằng Quý tỏ thái độ như vậy.
– Ủa, vậy từ nay Vi dạy bơi cho T à?
– Ừ, bé Trang nó bận học thêm nhiều quá nên nó nhờ Vi.
– Vậy là hết cơ hội gặp Trang rồi…
– Có gì đâu, muốn gặp thì hẹn nó đi chơi là được rồi.