Thằng nhỏ hơi mếu luôn cmnr. Thấy cũng tội nhưng lỡ có dịp rồi nên tôi cũng máu chó tí.
– Thôi, con trai lớn rồi, đừng có mếu. Nói chung ku cũng ko sai gì, do anh chị ra đây vầy bị rình cũng có cái bậy xíu, thấy ku hiền lành với vầy, anh chị ko la rầy gì đâu, chỉ là cẩn thận, anh chị hiền lành nên ko bắt bẻ gì, gặp người ác ý họ làm tới thì tội mày.
– Dạ em biết rồi ạ, em cũng xin lỗi anh chị, em mới lớn, đó giờ nhà cũng ko khá nên em tự ti, lo học, ko có bạn gái hay quen ai, thấy anh chị… nên em lỡ dại tò mò, mong anh chị thông cảm.
– Uhm thôi ko gì đâu, anh chị cũng có sai, bị ku rình cũng đáng, chỉ là…
– Dạ sao anh? Thằng nhóc dò hỏi.
– À, nói chung đang phê, bị rình nên hơi tụt hứng xíu, haha. Tôi cười giả lả
– Dạ em xin lỗi. Thằng nhóc lí nhí xin lỗi, mắt liếc liếc qua Trang.
Tôi thấy cũng có mùi rồi nên bật chế độ luôn.
– Nè ku, nói chung anh bỏ qua dụ này, nhưng cũng phạt mày xíu, ok ko?
– Dạ là sao anh, em.. em ko có tiền =(
– Èo, tao cần chi tiền bạc, hmm chỉ ko biết ku dám hay ko thôi..
– Dạ nếu ko có gì phạm pháp hay tiền bạc thì anh cần gì ạ? Thằng nhóc tò mò hỏi.
– Lúc nãy anh chị hơi mất hứng. Giờ chị hơi giận anh, giận mày luôn ấy, giờ… ku dám giúp anh làm chị bớt giận ko?
– Dạ nhưng giúp sao ạ?
– Giúp hả, thì như lúc nãy anh làm á. Sao? Dám ko ku. Tôi hơi khiêu khích, tuổi này mà, vừa sung vứa dễ tự ái nên dễ khích lăm.
Nói có sai đâu, mặt Quân hơi bất ngờ, đắn đo 5 10s rồi lại ra vẻ quyết tâm gật đầu.
– Dạ dám, miễn.. anh cho phép.
– Ok thôi, theo anh.